Việc xây nhà xuất phát từ một phút bốc đồng của kiến trúc sư, mua mua một sườn nhà rường với 30 cột và mái ngói, rồi hồn nhiên biến tấu ngôi nhà của chính mình, ngôi nhà của một người Việt Nam xa xứ, trở lại với mình.
Không ngạc nhiên lắm, nếu bạn biết người thiết kế là một kiến trúc sư nhiều năm xa xứ, đau đáu vẽ một ngôi nhà cho chính mình, không bị ràng buộc đối phó bởi bao chuyện thực dụng trong các thứ hợp đồng.
"Thiết kế một căn nhà đẹp có cần phải khai báo nó sẽ thuộc trường phái nào, công thức nào, phong cách có tên gọi nào không? Nếu làm chuyện đó một cách thành tín, thì có thể tin chắc ngôi nhà khó mà đẹp lắm. Bởi vì chỉ riêng chuyện “trả bài” thôi, ngôi nhà đã không còn “ hồn vía” gì nữa", chủ nhân căn nhà nói.
Nhìn qua ngôi nhà này đã thấy ngay cái là lạ, nhưng lại vẫn quen quen, nếu nhìn với con mắt của một người Việt. Cái cảm giác dễ thấy nhất về sự thành tín của tác giả, có chăng là tác giả giải tỏa chính mình về sự bay bổng nghề nghiệp với nỗi hoài vọng về những giá trị truyền thống còn lẫn khuất ở góc ký ức nào đó của một người Việt Nam xa xứ.
Không câu nệ bài bản hàn lâm về các thứ thuộc về truyền thống, hồn nhiên biến tấu với niềm tin lạc quan vào thân chủ, ngôi nhà đã hiện lên với đường vào quanh co cao thấp, với hàng hiên rộng mát, với cỏ xanh, gạch tàu và đá quen thuộc, với gỗ mun đen nhà rường, với cột tường gạch nặng chắc nghếch trên triền dốc kiểu nhà Tây...
(Theo Nhà Đẹp)