Thay cho những bức tường bê tông dày cộm, những cánh cổng cao nghều nghệu, bít bùng, những hàng rào mang hơi hướm dân dã luôn gợi cho người ta nhớ về một thời thơ ấu; nơi cuộc sống luôn đượm nồng sự phóng khoáng và thân thiện...
Những rào thấp với những cây tầm vông còn giữ nguyên hình dạng dù (có lẽ) đã được xử lý kỹ thuật để chống mối mọt với một màu vàng ươm quyến rũ; những khung vách quanh bờ hè đan bằng những thanh tre thô mộc, đơn giản...
Rồi những lan can gỗ, những cổng rào xưa... Cũng là gỗ, cũng giữ nguyên công năng cố hữu của mình nhưng với chất liệu gần gũi với thiên nhiên này thay vì làm nên những bức vách nặng nề người ta đã “đan” thành những khung ca rô, tạo ra những vách ngăn, những rào chắn ước lệ, duyên dáng...
Che mà không chắn, ngăn mà không cách, người ta đã biến những vách ngăn thường nhật trở nên gần gũi thân thiện. Nhìn vào đó, ai cũng có thể có cảm giác cuộc sống con người sẽ không còn trở nên xa cách mà dường như đang xích lại gần hơn với thiên nhiên.
Phải chăng ta chỉ làm được vậy khi cuộc sống này không còn gì để lo lắng, đối phó?
(Theo Tuổi Trẻ)