Anh Trung Thành, 35 tuổi, ở Tp.HCM chia sẻ về trường hợp của mình:
Năm 2013, sau khi kết hôn, vợ chồng tôi có điều kiện mua được nhà luôn vì bố mẹ hai bên đều hỗ trợ về tài chính. Chúng tôi mua nhà ở Nhà Bè, khoảng cách đến nơi làm của vợ tôi ở quận 7 và tôi ở quận 1 là không quá xa. Miếng đất vợ chồng tôi mua rộng 97m2 với giá 1 tỷ, nằm trong một con hẻm rộng ôtô vào được ở Long Thới, Nhà Bè. Trên mảnh đất, chúng tôi xây nhà kết cấu 1 trệt, 1 lầu với diện tích sàn 60m2, khoảng đất còn lại để làm sân vườn.
Vì chưa có con cái nên nhiều khi ở trong ngôi nhà rộng cũng khiến cặp vợ chồng trẻ có cảm giác hơi trống vắng. Thêm vào đó, do tính chất công việc phải đi suốt cùng sự chênh lệch về trình độ nên chúng tôi cũng ít giao lưu với hàng xóm xung quanh. Những người hàng xóm đa phần là lao động chân tay hoặc làm công việc buôn bán lặt vặt.
Vợ tôi làm giao dịch viên ngân hàng, công việc phải đi từ sớm, chiều lại về muộn nên ít khi gặp phải cảnh tắc đường. Còn tôi, tuy công việc không bị gò bó trong một khoảng thời gian cố định, nhưng vì hai vợ chồng đi cùng một xe nên cũng đi sớm về muộn. Nơi ở khiến chúng tôi hoàn toàn hài lòng cho đến năm 2015, khi vợ tôi mang bầu đứa con đầu. Bởi, quá trình thai kỳ của vợ tôi không được thuận lợi cho lắm, 2 lần bị dọa sảy, tháng cuối thì phải nằm viện để tiện theo dõi tình hình. Khoảng cách từ cơ quan tôi đến Bệnh viện Từ Dũ không quá xa, nhưng quãng đường từ nhà tới đây lại dài tới gần 20km. Khi lên chăm con sinh, cả mẹ tôi và mẹ vợ đều không chịu ăn ngoài nên hàng ngày tôi đều phải mang cơm vào viện. Cứ như vậy, mỗi ngày ba lượt chở người từ nhà vào bệnh viện, sáng sớm, giữa trưa nắng, chiều tối, khiến tôi vô cùng ngán ngẩm và mệt mỏi.
|
Anh Thành vẫn còn bị ám ảnh bởi những đoạn vắng vẻ trên con đường từ Long Thới vào trung tâm thành phố. Ảnh: TT. |
Con chúng tôi sau khi chào đời cũng hay ốm vặt, tính trung bình cứ tháng rưỡi lại vào bệnh viện Nhi một lần. Có những đêm con sốt lên đến 40 độ, vợ liền dựng tôi dậy để chở con vào viện. Vì nhà quá xa trung tâm, không thể gọi được taxi nên chúng tôi phải đưa con đi bằng xe máy. Để giải quyết phần nào vấn đề về phương tiện đưa con đi viện, tôi mua một chiếc ôtô cũ với giá 300 triệu, song, vì quãng đường khá xa nên chúng tôi cũng bồn chồn không yên.
Khi vợ tôi chuẩn bị sinh bé thứ hai vào giữa năm 2017, cứ nghĩ đến quãng đường từ nhà đến bệnh viện mà tôi không khỏi ngán ngẩm. Còn những bệnh viện tuyến huyện ở gần nhà thì chúng tôi lại không thực sự yên tâm lắm. Trong khi các tuyến đường từ Nhà Bè, sang quận 7 vào trung tâm ngày càng đông, càng tắc, khiến thời gian di chuyển lâu hơn tới gấp đôi. Tình trạng xe cộ nhích từng bánh qua cầu Kênh Tẻ luôn diễn ra thường xuyên.
Đến lúc vợ tôi quyết định nghỉ việc ngân hàng để ở nhà bán hàng online và tiện cho việc chăm con cái thì tôi cũng chuyển nơi ở vào khu vực gần trung tâm hơn. Với số tiền 2,5 tỷ đồng từ việc bán ngôi nhà ở Long Thới, chúng tôi bù thêm 100 triệu để mua một căn hộ chung cư rộng 75m2 ở bến Vân Đồn, quận 4. Nơi ở cách chỗ làm khoảng 5 phút đi xe máy nên tôi luôn hỗ trợ được vợ trong việc chăm con, bán hàng.
Khi bán căn nhà cũ, nhiều người cảm thấy tiếc nuối thay cho tôi. Bởi, theo họ, giá đất ngoại thành chắc chắn sẽ tăng cao, trong khi chung cư thì mất giá. Song, khi ở trong căn hộ mới tuy có cũ và chật hơn nhưng cuộc sống của chúng tôi khỏe hơn nhiều vì được hưởng các tiện ích của trung tâm thành phố. Khoảng cách từ căn hộ đến các bệnh viện lớn ở quận 1 và quận 5 đều khá gần. Hơn nữa, nơi ở mới cũng rất mát vì nằm trên tầng cao và gió từ sông Sài Gòn thổi vào.